Em không muốn ngủ vì muốn viết, muốn nghĩ, muốn được gần gũi - chỉ bằng ý nghĩ - với anh. Anh là hỗn số không ranh giới giữa sân ga Bangkok, rèm cửa, 6h sáng Sài Gòn, Hà Nội đèn vàng, máy xe nổ trong đêm lạch cạch, chạm mũi, ngón tay dựa vào ngón tay, xe từ sân bay mờ nhạt, những thở dài trong đêm, bàn tay vuốt nhẹ vế chân em dưới gầm bàn lần đầu gặp mặt, nắng chiều trên Hồ Gươm, ban công trắng, xa xưa gạch men căn hộ cũ, còi tầm Nhà Hát Lớn, leng keng tàu điện những bà bán hàng rong, những con đường xa lạ, em 70 tuổi và sắp nằm trong mộ, những bế thốc trước khi đưa em vào giường và ánh nhìn xuyên hơi thở, Prague lạnh run rẩy và Bruges vụt qua quá nhanh....
00:56. Facebook ping liên tục. Con bé bạn với em đang trao đổi về thứ vớ vẩn có thể quan trọng với nhiều người nhưng thực ra và túm lại và hiển nhiên và chân thực là chẳng có cái giá trị đích thực gì trong cuộc sống. Trong hàng tỉ con người sống lúc nhúc trên một hành tinh bé tí lọt thỏm trong một thiên hà bé bằng cái chấm trong vũ trụ thì một cuốn hộ chiếu quốc tịch Việt Nam hay là bất kỳ thứ giấy tờ chính thức nào tỉ như cả giấy khai sinh giấy báo tử hay giấy kết hôn cũng không hề đóng vai trò gì trong mối liên hệ giữa không-đếm-được phân tử như vậy. Dù sao thì em cũng nói chuyện với nó, con bé mà em biết từ hồi bé tí đi học nhà trẻ cùng nhau nó chuyên gia đè đầu đứa khác ra rút những sợi chỉ màu từ cái váy Liên Xô viện trợ con cán bộ mười đứa mỗi đứa đều được một cái. Thế nên nội dung câu chuyện là gì hoàn toàn không liên quan và chẳng ảnh hưởng.
01:07. Anh đang lang thang phố phường hơi co ro trong gió chuyển mùa, đang ngồi ở văn phòng làm những việc đáng ngán trong lúc nghĩ về cuộc đời quẩn quanh anh tự chọn cho mình, đang gặp mặt khách hàng, đang chải đầu tô son, đang nằm ngay cạnh em, đang giữa bầu trời và mặt đất trong ghế lái, hay đang chết?
Chúc ngủ ngon, anh