I managed to squeeze 1 lap in before going to Trang's place for a bbq (probably the last of the summer). Bad idea! My legs were so weak I could feel them shaking just to support my body weight. I hadn't had any proper food all day, and I was dehydrated. That 1 lap killed me, but hey, at least I got back to the track.
I have no stories to tell today. My focus was on my whole uncoordinated body, by jelly legs, my flapping arms, and that tightening sensation on my chest. I have no clue what the heck was happening in the park - apart from a group of dogs being their usual happy selves chasing the ball.
Happiness is simple when you're a dog.
Những cọ sát của quá khứ đột nhiên tìm về, lơ đễnh và vẫn day dứt như cũ. Tôi không dịch chuyển, chỉ đủ bận tâm để quan sát cảm xúc của mình lặng như nước buổi đêm với những xoáy ngầm xa xôi không đủ lên đến bề mặt, không đủ ngân lên những dội âm chỉ loài dơi mới nghe thấy, nhưng đủ để lòng hồ biết đến sự tồn tại của chúng.
Tự nhiên tôi lại nghĩ về Piers. Piers là một anh chàng không đặc biệt, làm cùng ngành với tôi nên đôi khi gặp nhau trong những bữa tiệc của ngành, hoặc khi anh mời tôi cùng đồng nghiệp đi ăn trưa. Piers có giọng nói mà theo lối của người Anh gọi là posh accent, rõ ràng là con nhà gia thế, tính tình cởi mở và vui vẻ, khi say hay ôm phụ nữ hơi chặt hơn bình thường một chút, tóm lại không có gì đặc biệt.
Tôi tự nhiên nhớ đến Piers vì một bữa trưa nào đó, chúng tôi nói về những cuốn sách đã đọc và đang đọc, và tôi nói anh đọc gì cũng được, nhưng phải tìm đọc Shantaram. Hai đứa đi cùng tôi lúc ấy cũng ồ lên, vì chúng nó cũng đã đọc Shantaram rồi. Và thế là Piers ghi vào điện thoại để nhắc mình phải đọc Shantaram.
Tôi tự nhiên nhớ đến Piers vì anh là người cuối cùng tôi nhắc về Shantaram khi nói chuyện. Và những rung động mạnh mẽ mà tôi đang gào thét thèm muốn, lần gần nhất tôi có được là khi đọc Shantaram. Từ lúc ấy đến bây giờ, tôi đã đọc thêm rất nhiều sách, gặp thêm rất nhiều người, xem thêm rất nhiều phim, nghe thêm rất nhiều nhạc, mà chưa có gì làm tôi run rẩy như khi tôi thức đêm này qua đêm khác, ôm ngực run rẩy lật giở những trang sách, không dám cả thở, vì sợ hơi thở sẽ thổi bay cái run rẩy ấy đi.
Đêm qua, khi anh thiếp ngủ còn tôi nằm trong bóng tối cầm điều khiển lật qua lại những bộ phim trên Amazon Prime, chọn To Rome With Love của Woody Allen, xem được 5 phút rồi tắt đi. Tạm thời để dành để trước khi đi Rome sẽ xem. Nhìn phim đẹp như thế, xem bây giờ phí mất.
Tháng 1 mới đi cơ. Lâu quá. Không biết có chờ nổi không.