Tôi bước chân ra khỏi quán ca-fé nhỏ nằm trên con đường mặt sau dãy phố trung tâm Barcelona, nhắm mắt và hít một hơi dài.
Đã 2h chiều. Trong quán, Phebe vẫn đang nhấm nháp cốc trà cuối sau bữa trưa nhỏ nhắn nhưng ngon tuyệt hảo. Con bé ngồi lặng lẽ dựa vào tường, lọt thỏm giữa những bàn xung quanh đầy nhóc đám thanh niên Tây Ban Nha đang rôm rả chuyện trò và mới bắt đầu lách cách món chính.
Tôi buồn ngủ, một phần vì hơi ấm sực lên từ bếp, một phần đám mì trộn saffron đã bắt đầu yên vị trong dạ dày, một phần bởi cơ thể tôi vẫn quen với giờ giấc Thái Lan. Vì thế mà tôi đứng ra ngoài, châm thuốc làm vì, và hít đầy ngực cái yên ắng của buổi trưa.
Cửa hàng sửa chữa đồ điện tử đối diện quán ca-fé đã đóng cửa nghỉ giữa ngày, để lộ graffiti ai đó đã sơn xịt đầy cánh cửa sắt kéo, giống như tất cả những cửa cuốn khác ở Barcelona, từ nhỏ đến to, từ quán ăn đến Zara hay Chanel, đều phủ đầy graffiti. Con đường nhỏ sột soạt vài người đi bộ qua lại, gió luồn từ đầu này đến đầu kia, không khí lan một thứ ngọt mát rượi; cái ngọt thanh cảnh và dịu dàng của Hà Nội thời không người.
Tôi book chuyến đi không tính toán - một gói du lịch giá rẻ nào đó chỉ gồm vé máy bay và khách sạn mà tôi tình cờ nhìn thấy trên mạng - hoàn toàn trái ngược với thói quen lên kế hoạch tỉ mẩn của mình. Rồi công việc dồn về, tôi sang Bangkok đến ba tuần, về đến London hôm trước thì hôm sau đã sắp đồ đi luôn. Và thế là Barcelona cứ thế diễn ra, như một sự diệu kỳ nhiều tầng bí mật, lật lớp này xong lại ồ à lớp khác
Có quá nhiều thứ để kể, quá nhiều thứ để mến yêu, như lúc đêm vắng tôi và con bé thả bộ trong khu cổ quanh nhà thờ đầy kiến trúc Gothic, lần theo tiếng hát Opera vang vọng và đứng say mê nghe người hát rong đội mũ phớt đỏ hát bản Ave Maria hay nhất mà tôi từng nghe;
như những ngõ rẽ bất ngờ dẫn vào một hành lang xưa cũ, cái loa nhỏ rè rè phát ra bản rock indie không tên; như những lan can Juliet sắt gỉ xanh rợp cây leo; như những món ăn ngon dã man, rượu sangria đổ tràn và những anh chàng bồi bàn tình tứ;
như biển Địa Trung Hải xanh ngợp người và những rặng thông đổ núi vắng hoe hoắt; như những nóc cột kiến trúc kì dị của Gaudi vẽ lên một vệt lạ lẫm; như con đường thênh thang và quảng trường phủ đầy bong bóng xà phòng;
như những bản guitar cổ điển hay cello tình đến thắt cả bụng dưới vang lên bất kỳ ngõ ngách nào; như trưa hè đứng lặng và nắng tràn gay gắt.
Thế nên tôi chẳng kể để làm gì nữa. Tôi chỉ cần nắm giữ cái khoảnh khắc lúc 2h chiều bước chân ra khỏi quán ca-fé nhỏ nhắm mắt hít hà, chạm được cả vào cái mùi thanh và thơm vỡ rụm trong nắng.
Thế. Cũng là đủ.
------------