
Hội An tuyệt vời nhất khi tôi chỉ có một mình. Ngay cả khi tới chơi cùng gia đình, bạn bè hay thậm chí ngay cả khi đang tay trong tay với người đàn ông hàng ngày chung chăn gối, tôi vẫn cứ hay mường tượng cảnh chỉ mình tôi và những con phố nhỏ.
Một mình là khi người ta không phải đuổi cảm xúc của mình theo người bên cạnh, khi ta có thể chọn ngâm nga ly café nguội với vận tốc bằng vận tốc của người xa lạ vừa đi qua cửa, hay đám bèo trôi vù vù trên dòng Thu Bồn.
Một mình là khi người ta có thể chọn chẳng cần tắm rửa cả ngày trời, tóc vấn cao và mồ hôi vương giữa sống lưng mà lờ đi cái nhướng mắt của khách qua đường.
Một mình cũng là khi người ta ra phố lúc mặt trời đã lặn từ rất lâu, thành phố ấm lên cái nóng vay mượn từ những bức tường vàng. Đèn mờ ảo, ta ngực rông và sực mùi hoa ngọt tầm thường bỗng chốc trở nên ma mị của Kenzo Flower, hay xanh xao của Live in Love vung vẩy đi tìm ly cocktail đêm muộn.
Hội An có sức mạnh tương tự. Cái ngăn nắp nề nếp của hàng trăm năm e ấp làm người ta dễ tổn thương và mơ tới những thứ không thực và không nên là thực.
Mùi của Hội An pha giữa khô nóng đượm với hơi biển tanh tao, thêm chút bốc đồng đè nén giữa những xếp mái cũ kỹ. Mùi của Hội An cũng có thể là sự điềm đạm chững chạc. Mùi của Hội An tự do và không biên giới.
Có thể vì thành phố nhỏ nhắn này là một phần quê hương nhưng vẫn đủ đẹp đẽ và xa lạ. Cái ranh giới mờ nhạt giữa thật thân và thật xa luôn làm người ta rung động. Bởi vậy mà mùi hương ở Hội An nào cũng trở nên biến chuyển, một phần bởi tâm hồn người khách đến chơi chẳng bao giờ có thể thực sự tĩnh thiền.
Note: một phần bài viết đã được dùng cho tạp chí Elle, 7, 2015.